Tôi sinh ra dưới chòm sao Thiên Bình. Đàn ông cung Thiên Bình được cho là hơi nữ tính vì tính khí thất thường, thích lý sự và đặt biệt là luôn hiếu kỳ. Đó cũng là lý do để giải thích việc tôi có mặt ở quán cà phê Amor lúc này.
Ban chiều, tôi có nhận được một tấm giấy kỳ lạ.Trông nó như thế này đây:
Lúc đó là 3h chiều. Một chú bé đánh giày đã đưa cho tôi và bảo có một cô gái nhờ chuyển. Và bây giờ, sau đúng 6 tiếng, tôi đang có mặt tại quán cà phê Amor. Rút tấm giấy từ trong túi ra, thật kỳ lạ, đó chỉ còn là một tờ giấy trắng. Tôi hơi giật mình một tẹo song cũng nghĩ ngay ra rằng đây có thể là một trò hóa học vui với loại mực tự bay màu. Điều đó càng thôi thúc tôi muốn gặp mặt cô gái kỳ lạ có tên là An Yên và cùng họ Hoàng với tôi. Chí ít, tôi muốn cô ấy sẽ dạy cho tôi cách pha chế loại mực này để tôi đi làm vài trò nhí nhố. Chẳng hạn như khi tức giận đứa nào đó, tôi sẽ viết một bức thư bằng mực này cho nó đọc. Trong thư tôi có thể tha hồ chửi bới nó mà chẳng lo nó giữ lại được. Cứ tức lồng lộn lên rồi alê hấp, nhìn xuống thấy đám chữ đã bay mất tiêu, khà khà, điều đó quả là thú vị đó chứ.
- Chà, bố của con hồi xì tin trông phong độ phết.
Một giọng nữ vang lên từ đằng sau lưng. Tôi quay lại, một cô gái trạc bằng tuổi tôi hoặc có thể kém tôi tí xíu. Cách ăn mặc của cô ta hơi đặc biệt một chút. Tóc để kiểu tỉa đuôi ôm, trông chẳng khác gì bờm của con sư tử nếu cô ta làm phồng nó lên. Áo pull trắng in dòng chữ FROM 2040. Quần ôm màu tím. Cô ta đây.
- Xin lỗi, cô là An Yên, Hoàng An Yên?
Cô gái nhìn tôi khắp lượt từ đầu xuống chân rồi lại nhìn từ chân lên đầu. Cứ y như là người ta đi xem bò, lợn trước khi mua vậy. Xong xuôi cô ấy mới gật đầu:
- Vâng, là con gái của bố đây! Con xin tự giới thiệu, con là Hoàng An Yên, con đến từ năm 2040, tức là sau thời điểm này đúng 29 năm.
Tôi ngẩn người ra, một cô gái đến từ tương lai. Đó quả thật là một câu chuyện vô cùng thú vị. Nhưng chẳng có điểm nào đáng tin cả.
- Xin lỗi, tôi năm nay 18 tuổi, đã hết tuổi để tin vào mấy chuyện viễn tưởng, mơ màng. Cô cần gì thì cứ nói, đừng đùa nhau như thể đối phương là trẻ lên ba vậy đi.
Cô gái mỉm cười.
- Con biết bố sẽ chẳng tin đâu. Nhưng thôi, nào, hai bố con ta vào bàn ngồi nói chuyện cái đã.
Tôi nhún vai. Ok, thử xem cô nàng có trò gì vui. Đằng nào thì tôi cũng đã tới đây rồi. Nghĩ vậy và tôi đi vào bàn ngồi cùng cô gái. Bàn cuối. Cái bàn tôi vẫn thường ngồi khi vào quán Amor này.
- Bố nhận ra cái bàn này không? Nơi bố và mẹ đã ngồi với nhau đấy!
Lần này thì tôi giật mình thật sự. Cô gái này là ai? Sao cô biết tôi hay ngồi bàn này? Và cô gái cô ta gọi mẹ là ai? Tôi đã ngồi bàn này cùng những ai nhĩ? Trang, Loan, Thanh và cách đây không lâu là Phương Anh. Còn ai nữa nhỉ? Hay là Loan? Tôi và Loan hay lên đây ngồi và luôn ngồi ở bàn này. Đừng nói là sau này tôi lấy cái Loan và sinh ra cô gái kỳ dị này nhé. Trời ạ, cái Loan là vị lớp trưởng hắc ám. Nếu tôi mà lấy nó, nó sẽ làm chồng tôi mất. Nó dữ tợn như bà chằn vậy, dù giọng nó dịu dàng và nhẹ nhàng êm ái nhưng nó là sát thủ của mọi sát thủ. Nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh rùng mình. Bèn hỏi gấp:
- Mẹ cô tên gì ?
Cô gái thở dài hắt ra đầy buồn bã:
- Con cứ tưởng nói ra là bố nhớ ra ngay. Ai dè…Sao đám đàn ông con trai tụi bố toàn những kẻ vô tình và vô tâm đến thế? Trong khi mẹ con không khi nào là không nhớ đến lần đầu tiên hai người ngồi với nhau ở đây thì bố lại không nhớ.
Tôi ngượng chín người. Quả thật, tôi nghĩ mình cũng quá tệ. Cô gái lôi ra cuốn sổ nhỏ cũ mèm và đọc:
“ Ngày 20/3/2011:
Bách hẹn mình đi cà phê cảm ơn vì đã giúp cậu ấy chép bài khi cậu ấy nghĩ ốm. Đây là lần đầu tiên hai đứa đi cà phê riêng. Mình sẽ nhớ mãi chiếc bàn này, quán cà phê này. Với mình, nó là kỷ niệm lần đầu hai đứa đi chơi riêng cùng nhau. Quán cà phê Amor – 81A-Mai Hắc Đế- bàn cuối”.
Cô gái gấp sổ lại và bảo:
- Nào, bố đã nhớ ra chưa?
Tôi nghe xong là nhớ ra ngay. Là Phương Anh. Là Phương Anh thì cũng… được. Tôi không phủ nhận rằng tôi rất có cảm tình với Phương Anh. Thôi được rồi, tôi nhận, tôi cũng mê cậu ấy. Tim tôi đập rõ mạnh. Chẹp, vâng, đúng ạ, tôi đã giả vờ ốm để nhờ cậu ta chép bài và lấy cớ đó mà rủ cậu ta đi cà phê. Mấy trang vở cậu ấy chép giùm tôi giữ như báu vật. Tính tôi nhút nhát, đặt biệt với cô gái mình thích thì tôi biến thành thỏ đế ngay tấp lự. Tôi càng thích Phương Anh bao nhiêu thì tôi càng cố tỏ ra vẻ bất cần với cậu ấy vì tôi sợ cậu ta phát hiện ra tôi thích cậu ta thì rất có thể cậu ta sẽ tránh mặt tôi. Không ngờ bây giờ tôi mới biết rằng cậu ta cũng thích tôi. Ôi, giá như đây là sự thật. Nghĩ vậy mà tôi đã tự cấu tay mình một phát rõ đau để chắc mình không nằm mơ. Bên kia, cô gái An yên nói:
- Giờ thì thế nào, bố tin chưa?
Tôi lúng túng:
- Nhưng..nhưng…thú thật là tôi vẫn thấy cái chuyện này có cái gì đó rất không ổn. Tôi không hiểu mục đích mà cô gặp tôi để làm gì ? Cái gọi là “ sửa chửa một số sai lầm trong quá khứ” tức là sao?
An Yên bỗng bật khóc ngon lành. Tôi ngẩn người ra, An Yên xua tay:
- Bố đừng để ý đến con, 28 năm nữa, bố sẽ còn khóc dữ dội hơn con khóc bây giờ cơ. Ý con là một năm trước năm 2040, mẹ con bị bệnh và chết, bố đã khóc suốt. Cho đến tận thời điểm này của năm 2040, bố vẫn còn vật vã.. Điều đó khiến con phải làm đơn gửi đến Bộ Thời Gian để xin một tấm giấy phép đặc biệt để về quá khứ gặp bố.
Tôi đờ cả mặt ra nhìn An Yên:
- 28 năm nữa, tức là năm tôi 36 tuổi, Phương Anh đã chết năm cô ấy 36 tuổi ư?
An Yên gật đầu:
- Vâng, và bố đã đau đớn vô cùng vì trong suốt 28 năm mẹ với bố quen nhau thì bố đã bỏ rơi mẹ quá nhiều lần. Bố vẫn ao ước được sống lại 28 năm ấy để có thể yêu mẹ nhiều hơn nữa.
Tôi ngẩn người. An Yên tiếp tục :
- Để con kể cho bố nghe này. Mẹ yêu bố từ hồi hai người học cùng nhau. Mẹ luôn theo sát bố, còn bố thì không biết điều đó. Năm 17 tuổi, bố yêu một cô học lớp bên cạnh. Mẹ đã đau khổ vô cùng. Mẹ đã cố gắng để quên bố. Đến đầu năm nay, tức là thời điểm cách đây mấy tháng, bố bị cô kia đá đít nên đã đau khổ. Chính mẹ là người đã an ủi bố. Nhưng cũng chính mẹ đã lại bắt đầu hy vọng sẽ yêu được bố. Còn bố thì sao? Bố đã chẳng để ý đến mẹ. Cuối năm nay, khi bố đỗ vào Đại Học Bách Khoa, bố lại quen một cô. Bố và cô ấy yêu nhau bốn năm rồi lại chia tay. Trong suốt bốn năm đó, mẹ vẫn theo sát bố. Năm bố 23 tuổi, bố lại suýt kết hôn với một cô khác. Và cô ấy đã lừa dối bố. Mẹ lại xuất hiện. Bố cảm kích mẹ và yêu mẹ. Đến năm hai người 27 tuổi thì cưới nhau và sau đó sinh ra con . Tên của con là do mẹ đặt. Mẹ muốn con luôn được An Yên. 16 năm sống cùng bố thì mẹ ra đi…
Tôi há hốc miệng ra nghe cô gái kể chuyện đời tôi trong tương lai mà lạnh hết cả sống lưng. Ôi, cuộc đời của tôi không lẽ lận đận như vậy ư? Nưng nói thật, tôi vẫn chưa tin lắm. Mặc dù nói thật là tôi rất mong những gì cô gái nói nói là sự thật. Trừ việc Phương Anh của tôi sẽ chết năm nàng 36 tuổi. Nghĩ đến đó mà tôi buồn vô hạn.
- Có…có…thể thay đổi cuộc đời mình được không ..con?
Tôi lắp bắp hỏi. An Yên mĩm cười:
- Thì đây! Con đã xin quay về quá khứ để giúp bố làm lại cuộc dời đây! Và thậm chí, biết đâu đấy, nếu quá khứ bị thay đổi thì tương lai có thể cũng sẽ thay đổi theo. Mẹ con sẽ không chết năm 36 tuổi nữa.
- Được vậy ư? Được!Được!Vậy thì..bố..nghe!
An Yên mĩm cười:
- Nếu bố can đảm thay đổi hiện tại thì tương lai cũng sẽ thay đổi theo thôi. À, nhân tiện, con tặng bố ảnh cưới của hai người này.
Nói rồi An Yên rút ra một tấm ảnh. Đó là ảnh tôi đang tay trong tay với Phương Anh. Nhìn tôi béo hơn một chút, để râu. Phương Anh thì rất xinh. Tôi cầm bức ảnh trog tay mà rung bắn người lên. An Yên lại rút ra một tấm ảnh nữa:
- Đây là hình của con hồi bé. Bố thấy giống bố với mẹ không?
Quả là có nhiều nét giống tôi và Phương Anh thật. Nhìn là biết sản phẩm chung của hai đứa rồi. Nhưng bây giờ nhìn An yên chẳng giống như hồi cô nhóc còn bé nữa.
- Bây giờ nhé, bố hãy tỏ tình với mẹ đi. Rồi hãy cùng mẹ làm hết 100 điều mà con viết sẵn trong cuốn sổ này. Đây là 100 điều mà mẹ thích vô cùng và luôn ao ước được làm cùng bố đấy.
Nói rồi An Yên đưa cuốn sổ với đúng nét chữ của Phương Anh. An Yên ngậm ngùi bảo:
- Bố ạ, sắp đến giờ con phải quay về tương lai rồi. Nếu bố làm đúng như những gì con dặn, yêu mẹ mãi mãi, con tin rằng khi con quay về tương lai, con sẽ gặp lại mẹ.
Tôi cũng ngậm ngùi không kém. Cố để đừng rơi nước mắt trước cô con gái trong tương lai của mình.Tôi bảo:
- Bố hy vọng, dù chỉ sống được với nhau 28 năm thì bố cũng sẽ yêu hai mẹ con trong suốt 28 năm ấy!
An Yên chạm những ngón tay của cô ấy và bàn tay tôi. Đôi mắt thật biết cười. Cơn tò mò trong tôi bỗng trội dậy:
- Này, bật mí cho bố biết sau này bố có…oai không?
[BAn Yên[/B] cười phá lên:
- Đương nhiên rồi, bố oai và đẹp trai nhất nhà mà!
Tôi ngượng nghịu:
- Ý bố là năm 2040, bố trông thế nào? Bố đến lúc đó làm chức gì rồi?
An Yên cười không thôi:
- Năm 2040, bố 36 tuổi. Năm ấy đàn ông 36 tuổi trông phong độ hơn đàn ông 36 tuổi bấy giờ nhiều. Bố cũng chưa lên chức ông ngoại đâu mà lo!
Tôi biết An Yên đang lảng tránh những câu hỏi mang tính tiên tri của tôi. Có lẽ cái gọi là Bộ Thời Gian đều có những quy định về việc không để lộ quá nhiều thông tin với người trong quá khứ. An Yên đứng dậy nói:
- Bố, con không có tiền của năm 2011 đâu. Bố trả tiền cà phê nhé! Con đi đây!
Tôi luống cuống:
- Được. Hẹn gặp lại con 28 năm nữa nhé!
An Yên cười:
- Không đâu bố, chỉ 10 năm nữa là bố đã gặp con rồi. À, con cũng muốn bố mẹ sinh con vào cung Leo nhé! Con chán cung Song Ngư của con quá rồi! Giá như con là cung Leo giống mẹ.
Tôi bỗng đỏ mặt. An Yên cười phá lên rồi đi ra cổng. Tôi định chạy theo thì tay chủ quán gọi giật lại:
- Anh ơi, trả tiền nước!
MỘT TUẦN SAU.
Tôi đang ngồi chiễm chệ trong phòng Phương Anh. Chúng tôi đã yêu nhau. Chính xác là ngay cái tối hôm gặp An Yên-cô con gái của tôi trong tương lai, tôi đã đến nhà Phương Anh ngay lập tức để nói với nàng rằng tôi đã rất chán phải làm bạn với nàng. Tôi muốn làm người yêu của nàng. Và dĩ nhiên, nàng cũng đã chấp nhận. Cũng trong suốt một tuần qua, tôi đã cùng nàng giải quyết 30/100 điều nàng muốn làm cùng tôi. Kể ra hẳn ối người ghen tị. Chẳng hạn ngồi cùng nhau ở bậc thềm Nhà Thờ Lớn uống trà chanh. Chẳng hạn như cùng nàng đi chụp ảnh với hoa ở Tây Lựu và Nghi Tàm. Vào chùa Tảo Sách ở Hồ Tây ngắm hoa đào giáp tết. Xem phim ở cà phê Lãng Bạc. Xem phim ngồi ghế đôi tại phòng 4 trung tâm chiếu phim Quốc Gia. Ăn chay tại quán Adi đà và Nàng Tấm. Ngắm hoa violet và thược dược tại Đông Anh…Nàng vui và bất ngờ lắm.
- Tại sao Bách biết người ta thích những thứ đó?
- Ờ, thì vì Bách cũng thích mà.
- Nói dối! Chắc Bách đã đọc được 100 điểm đến yêu thích của người ta viết trên Facebook chứ gì ?
- Ơ…Thế Phương Anh viết nó trên Facebook à?
- Ừ, hóa ra Bách chưa add Facebook của người ta à ?
- Ôi dào, Bách chúa ghét mấy cái Facebook lằng nhằng ấy ! À, phải rồi, giả dụ như sau này mình …cưới nhau, Bách muốn sẽ đặt tên con mình là An Yên nhé! Hoàng An Yên.
- Bách này…toàn nghĩ bậy bạ! Ai thèm cưới Bách cơ chứ! Mà sao lại đặt con là An Yên?
- Ờ thì An yên, vì ở bên Phương Anh thì Bách thấy rất An Yên vậy.
- Cũng hay! Cái tên đó giống tên bạn thân của người ta, nhưng nó tên là Nguyễn Lê An Yên cơ. Hôm nào rãnh, người ta sẽ cho Bách gặp nó.
- Hả? An Yên? Bạn của Phương Anh?
- Ừ, buồn cười lắm. Nó lấy ảnh của Bách với ảnh của người ta rồi dùng cái ứng dụng trên Facebook ấy trộn lẫn lại thế là ra một đứa bé giống hệt người ta với Bách. Nó còn post ảnh ấy lên Facebook của người ta . Báo hại người ta phải xóa đi vì xấu hổ. Lại còn chơi ghép hình đầu hai đứa vào ảnh cưới của bố mẹ nó…
Tai tôi ù đi. Phương Anh vẫn hồn nhiên kể chuyện An Yên- bạn thân nàng. Rằng nào là An Yên rất cú vì Phương Anh yêu tôi nhưng nàng không dám tấn công tôi. Nào là An Yên thề rằng sẽ đi chùa cầu duyên cho tôi phải bùa Phương Anh. Bất giác, tôi bật cười…
Ban chiều, tôi có nhận được một tấm giấy kỳ lạ.Trông nó như thế này đây:
GIẤY MỜI ĐẶC BIỆT
(Sử dụng theo sự cho phép của Bộ Thời Gian )
(Sử dụng theo sự cho phép của Bộ Thời Gian )
Người nhận: Hoàng Gia Bách
Người gửi: Hoàng An Yên
Địa điểm gặp mặt: Quán cà phê Amor 81A Mai Hắc Đế- Tầng 2.
Về việc: Sửa chửa những sai lầm đã xảy ra trong quá khứ.
Giấy mời sẽ tự tiêu hủy sau 6 tiếng nữa khi người nhận có mặt tại điểm hẹn.
Người gửi: Hoàng An Yên
Địa điểm gặp mặt: Quán cà phê Amor 81A Mai Hắc Đế- Tầng 2.
Về việc: Sửa chửa những sai lầm đã xảy ra trong quá khứ.
Giấy mời sẽ tự tiêu hủy sau 6 tiếng nữa khi người nhận có mặt tại điểm hẹn.
Lúc đó là 3h chiều. Một chú bé đánh giày đã đưa cho tôi và bảo có một cô gái nhờ chuyển. Và bây giờ, sau đúng 6 tiếng, tôi đang có mặt tại quán cà phê Amor. Rút tấm giấy từ trong túi ra, thật kỳ lạ, đó chỉ còn là một tờ giấy trắng. Tôi hơi giật mình một tẹo song cũng nghĩ ngay ra rằng đây có thể là một trò hóa học vui với loại mực tự bay màu. Điều đó càng thôi thúc tôi muốn gặp mặt cô gái kỳ lạ có tên là An Yên và cùng họ Hoàng với tôi. Chí ít, tôi muốn cô ấy sẽ dạy cho tôi cách pha chế loại mực này để tôi đi làm vài trò nhí nhố. Chẳng hạn như khi tức giận đứa nào đó, tôi sẽ viết một bức thư bằng mực này cho nó đọc. Trong thư tôi có thể tha hồ chửi bới nó mà chẳng lo nó giữ lại được. Cứ tức lồng lộn lên rồi alê hấp, nhìn xuống thấy đám chữ đã bay mất tiêu, khà khà, điều đó quả là thú vị đó chứ.
- Chà, bố của con hồi xì tin trông phong độ phết.
Một giọng nữ vang lên từ đằng sau lưng. Tôi quay lại, một cô gái trạc bằng tuổi tôi hoặc có thể kém tôi tí xíu. Cách ăn mặc của cô ta hơi đặc biệt một chút. Tóc để kiểu tỉa đuôi ôm, trông chẳng khác gì bờm của con sư tử nếu cô ta làm phồng nó lên. Áo pull trắng in dòng chữ FROM 2040. Quần ôm màu tím. Cô ta đây.
- Xin lỗi, cô là An Yên, Hoàng An Yên?
Cô gái nhìn tôi khắp lượt từ đầu xuống chân rồi lại nhìn từ chân lên đầu. Cứ y như là người ta đi xem bò, lợn trước khi mua vậy. Xong xuôi cô ấy mới gật đầu:
- Vâng, là con gái của bố đây! Con xin tự giới thiệu, con là Hoàng An Yên, con đến từ năm 2040, tức là sau thời điểm này đúng 29 năm.
Tôi ngẩn người ra, một cô gái đến từ tương lai. Đó quả thật là một câu chuyện vô cùng thú vị. Nhưng chẳng có điểm nào đáng tin cả.
- Xin lỗi, tôi năm nay 18 tuổi, đã hết tuổi để tin vào mấy chuyện viễn tưởng, mơ màng. Cô cần gì thì cứ nói, đừng đùa nhau như thể đối phương là trẻ lên ba vậy đi.
Cô gái mỉm cười.
- Con biết bố sẽ chẳng tin đâu. Nhưng thôi, nào, hai bố con ta vào bàn ngồi nói chuyện cái đã.
Tôi nhún vai. Ok, thử xem cô nàng có trò gì vui. Đằng nào thì tôi cũng đã tới đây rồi. Nghĩ vậy và tôi đi vào bàn ngồi cùng cô gái. Bàn cuối. Cái bàn tôi vẫn thường ngồi khi vào quán Amor này.
- Bố nhận ra cái bàn này không? Nơi bố và mẹ đã ngồi với nhau đấy!
Lần này thì tôi giật mình thật sự. Cô gái này là ai? Sao cô biết tôi hay ngồi bàn này? Và cô gái cô ta gọi mẹ là ai? Tôi đã ngồi bàn này cùng những ai nhĩ? Trang, Loan, Thanh và cách đây không lâu là Phương Anh. Còn ai nữa nhỉ? Hay là Loan? Tôi và Loan hay lên đây ngồi và luôn ngồi ở bàn này. Đừng nói là sau này tôi lấy cái Loan và sinh ra cô gái kỳ dị này nhé. Trời ạ, cái Loan là vị lớp trưởng hắc ám. Nếu tôi mà lấy nó, nó sẽ làm chồng tôi mất. Nó dữ tợn như bà chằn vậy, dù giọng nó dịu dàng và nhẹ nhàng êm ái nhưng nó là sát thủ của mọi sát thủ. Nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh rùng mình. Bèn hỏi gấp:
- Mẹ cô tên gì ?
Cô gái thở dài hắt ra đầy buồn bã:
- Con cứ tưởng nói ra là bố nhớ ra ngay. Ai dè…Sao đám đàn ông con trai tụi bố toàn những kẻ vô tình và vô tâm đến thế? Trong khi mẹ con không khi nào là không nhớ đến lần đầu tiên hai người ngồi với nhau ở đây thì bố lại không nhớ.
Tôi ngượng chín người. Quả thật, tôi nghĩ mình cũng quá tệ. Cô gái lôi ra cuốn sổ nhỏ cũ mèm và đọc:
“ Ngày 20/3/2011:
Bách hẹn mình đi cà phê cảm ơn vì đã giúp cậu ấy chép bài khi cậu ấy nghĩ ốm. Đây là lần đầu tiên hai đứa đi cà phê riêng. Mình sẽ nhớ mãi chiếc bàn này, quán cà phê này. Với mình, nó là kỷ niệm lần đầu hai đứa đi chơi riêng cùng nhau. Quán cà phê Amor – 81A-Mai Hắc Đế- bàn cuối”.
Cô gái gấp sổ lại và bảo:
- Nào, bố đã nhớ ra chưa?
Tôi nghe xong là nhớ ra ngay. Là Phương Anh. Là Phương Anh thì cũng… được. Tôi không phủ nhận rằng tôi rất có cảm tình với Phương Anh. Thôi được rồi, tôi nhận, tôi cũng mê cậu ấy. Tim tôi đập rõ mạnh. Chẹp, vâng, đúng ạ, tôi đã giả vờ ốm để nhờ cậu ta chép bài và lấy cớ đó mà rủ cậu ta đi cà phê. Mấy trang vở cậu ấy chép giùm tôi giữ như báu vật. Tính tôi nhút nhát, đặt biệt với cô gái mình thích thì tôi biến thành thỏ đế ngay tấp lự. Tôi càng thích Phương Anh bao nhiêu thì tôi càng cố tỏ ra vẻ bất cần với cậu ấy vì tôi sợ cậu ta phát hiện ra tôi thích cậu ta thì rất có thể cậu ta sẽ tránh mặt tôi. Không ngờ bây giờ tôi mới biết rằng cậu ta cũng thích tôi. Ôi, giá như đây là sự thật. Nghĩ vậy mà tôi đã tự cấu tay mình một phát rõ đau để chắc mình không nằm mơ. Bên kia, cô gái An yên nói:
- Giờ thì thế nào, bố tin chưa?
Tôi lúng túng:
- Nhưng..nhưng…thú thật là tôi vẫn thấy cái chuyện này có cái gì đó rất không ổn. Tôi không hiểu mục đích mà cô gặp tôi để làm gì ? Cái gọi là “ sửa chửa một số sai lầm trong quá khứ” tức là sao?
An Yên bỗng bật khóc ngon lành. Tôi ngẩn người ra, An Yên xua tay:
- Bố đừng để ý đến con, 28 năm nữa, bố sẽ còn khóc dữ dội hơn con khóc bây giờ cơ. Ý con là một năm trước năm 2040, mẹ con bị bệnh và chết, bố đã khóc suốt. Cho đến tận thời điểm này của năm 2040, bố vẫn còn vật vã.. Điều đó khiến con phải làm đơn gửi đến Bộ Thời Gian để xin một tấm giấy phép đặc biệt để về quá khứ gặp bố.
Tôi đờ cả mặt ra nhìn An Yên:
- 28 năm nữa, tức là năm tôi 36 tuổi, Phương Anh đã chết năm cô ấy 36 tuổi ư?
An Yên gật đầu:
- Vâng, và bố đã đau đớn vô cùng vì trong suốt 28 năm mẹ với bố quen nhau thì bố đã bỏ rơi mẹ quá nhiều lần. Bố vẫn ao ước được sống lại 28 năm ấy để có thể yêu mẹ nhiều hơn nữa.
Tôi ngẩn người. An Yên tiếp tục :
- Để con kể cho bố nghe này. Mẹ yêu bố từ hồi hai người học cùng nhau. Mẹ luôn theo sát bố, còn bố thì không biết điều đó. Năm 17 tuổi, bố yêu một cô học lớp bên cạnh. Mẹ đã đau khổ vô cùng. Mẹ đã cố gắng để quên bố. Đến đầu năm nay, tức là thời điểm cách đây mấy tháng, bố bị cô kia đá đít nên đã đau khổ. Chính mẹ là người đã an ủi bố. Nhưng cũng chính mẹ đã lại bắt đầu hy vọng sẽ yêu được bố. Còn bố thì sao? Bố đã chẳng để ý đến mẹ. Cuối năm nay, khi bố đỗ vào Đại Học Bách Khoa, bố lại quen một cô. Bố và cô ấy yêu nhau bốn năm rồi lại chia tay. Trong suốt bốn năm đó, mẹ vẫn theo sát bố. Năm bố 23 tuổi, bố lại suýt kết hôn với một cô khác. Và cô ấy đã lừa dối bố. Mẹ lại xuất hiện. Bố cảm kích mẹ và yêu mẹ. Đến năm hai người 27 tuổi thì cưới nhau và sau đó sinh ra con . Tên của con là do mẹ đặt. Mẹ muốn con luôn được An Yên. 16 năm sống cùng bố thì mẹ ra đi…
Tôi há hốc miệng ra nghe cô gái kể chuyện đời tôi trong tương lai mà lạnh hết cả sống lưng. Ôi, cuộc đời của tôi không lẽ lận đận như vậy ư? Nưng nói thật, tôi vẫn chưa tin lắm. Mặc dù nói thật là tôi rất mong những gì cô gái nói nói là sự thật. Trừ việc Phương Anh của tôi sẽ chết năm nàng 36 tuổi. Nghĩ đến đó mà tôi buồn vô hạn.
- Có…có…thể thay đổi cuộc đời mình được không ..con?
Tôi lắp bắp hỏi. An Yên mĩm cười:
- Thì đây! Con đã xin quay về quá khứ để giúp bố làm lại cuộc dời đây! Và thậm chí, biết đâu đấy, nếu quá khứ bị thay đổi thì tương lai có thể cũng sẽ thay đổi theo. Mẹ con sẽ không chết năm 36 tuổi nữa.
- Được vậy ư? Được!Được!Vậy thì..bố..nghe!
An Yên mĩm cười:
- Nếu bố can đảm thay đổi hiện tại thì tương lai cũng sẽ thay đổi theo thôi. À, nhân tiện, con tặng bố ảnh cưới của hai người này.
Nói rồi An Yên rút ra một tấm ảnh. Đó là ảnh tôi đang tay trong tay với Phương Anh. Nhìn tôi béo hơn một chút, để râu. Phương Anh thì rất xinh. Tôi cầm bức ảnh trog tay mà rung bắn người lên. An Yên lại rút ra một tấm ảnh nữa:
- Đây là hình của con hồi bé. Bố thấy giống bố với mẹ không?
Quả là có nhiều nét giống tôi và Phương Anh thật. Nhìn là biết sản phẩm chung của hai đứa rồi. Nhưng bây giờ nhìn An yên chẳng giống như hồi cô nhóc còn bé nữa.
- Bây giờ nhé, bố hãy tỏ tình với mẹ đi. Rồi hãy cùng mẹ làm hết 100 điều mà con viết sẵn trong cuốn sổ này. Đây là 100 điều mà mẹ thích vô cùng và luôn ao ước được làm cùng bố đấy.
Nói rồi An Yên đưa cuốn sổ với đúng nét chữ của Phương Anh. An Yên ngậm ngùi bảo:
- Bố ạ, sắp đến giờ con phải quay về tương lai rồi. Nếu bố làm đúng như những gì con dặn, yêu mẹ mãi mãi, con tin rằng khi con quay về tương lai, con sẽ gặp lại mẹ.
Tôi cũng ngậm ngùi không kém. Cố để đừng rơi nước mắt trước cô con gái trong tương lai của mình.Tôi bảo:
- Bố hy vọng, dù chỉ sống được với nhau 28 năm thì bố cũng sẽ yêu hai mẹ con trong suốt 28 năm ấy!
An Yên chạm những ngón tay của cô ấy và bàn tay tôi. Đôi mắt thật biết cười. Cơn tò mò trong tôi bỗng trội dậy:
- Này, bật mí cho bố biết sau này bố có…oai không?
[BAn Yên[/B] cười phá lên:
- Đương nhiên rồi, bố oai và đẹp trai nhất nhà mà!
Tôi ngượng nghịu:
- Ý bố là năm 2040, bố trông thế nào? Bố đến lúc đó làm chức gì rồi?
An Yên cười không thôi:
- Năm 2040, bố 36 tuổi. Năm ấy đàn ông 36 tuổi trông phong độ hơn đàn ông 36 tuổi bấy giờ nhiều. Bố cũng chưa lên chức ông ngoại đâu mà lo!
Tôi biết An Yên đang lảng tránh những câu hỏi mang tính tiên tri của tôi. Có lẽ cái gọi là Bộ Thời Gian đều có những quy định về việc không để lộ quá nhiều thông tin với người trong quá khứ. An Yên đứng dậy nói:
- Bố, con không có tiền của năm 2011 đâu. Bố trả tiền cà phê nhé! Con đi đây!
Tôi luống cuống:
- Được. Hẹn gặp lại con 28 năm nữa nhé!
An Yên cười:
- Không đâu bố, chỉ 10 năm nữa là bố đã gặp con rồi. À, con cũng muốn bố mẹ sinh con vào cung Leo nhé! Con chán cung Song Ngư của con quá rồi! Giá như con là cung Leo giống mẹ.
Tôi bỗng đỏ mặt. An Yên cười phá lên rồi đi ra cổng. Tôi định chạy theo thì tay chủ quán gọi giật lại:
- Anh ơi, trả tiền nước!
MỘT TUẦN SAU.
Tôi đang ngồi chiễm chệ trong phòng Phương Anh. Chúng tôi đã yêu nhau. Chính xác là ngay cái tối hôm gặp An Yên-cô con gái của tôi trong tương lai, tôi đã đến nhà Phương Anh ngay lập tức để nói với nàng rằng tôi đã rất chán phải làm bạn với nàng. Tôi muốn làm người yêu của nàng. Và dĩ nhiên, nàng cũng đã chấp nhận. Cũng trong suốt một tuần qua, tôi đã cùng nàng giải quyết 30/100 điều nàng muốn làm cùng tôi. Kể ra hẳn ối người ghen tị. Chẳng hạn ngồi cùng nhau ở bậc thềm Nhà Thờ Lớn uống trà chanh. Chẳng hạn như cùng nàng đi chụp ảnh với hoa ở Tây Lựu và Nghi Tàm. Vào chùa Tảo Sách ở Hồ Tây ngắm hoa đào giáp tết. Xem phim ở cà phê Lãng Bạc. Xem phim ngồi ghế đôi tại phòng 4 trung tâm chiếu phim Quốc Gia. Ăn chay tại quán Adi đà và Nàng Tấm. Ngắm hoa violet và thược dược tại Đông Anh…Nàng vui và bất ngờ lắm.
- Tại sao Bách biết người ta thích những thứ đó?
- Ờ, thì vì Bách cũng thích mà.
- Nói dối! Chắc Bách đã đọc được 100 điểm đến yêu thích của người ta viết trên Facebook chứ gì ?
- Ơ…Thế Phương Anh viết nó trên Facebook à?
- Ừ, hóa ra Bách chưa add Facebook của người ta à ?
- Ôi dào, Bách chúa ghét mấy cái Facebook lằng nhằng ấy ! À, phải rồi, giả dụ như sau này mình …cưới nhau, Bách muốn sẽ đặt tên con mình là An Yên nhé! Hoàng An Yên.
- Bách này…toàn nghĩ bậy bạ! Ai thèm cưới Bách cơ chứ! Mà sao lại đặt con là An Yên?
- Ờ thì An yên, vì ở bên Phương Anh thì Bách thấy rất An Yên vậy.
- Cũng hay! Cái tên đó giống tên bạn thân của người ta, nhưng nó tên là Nguyễn Lê An Yên cơ. Hôm nào rãnh, người ta sẽ cho Bách gặp nó.
- Hả? An Yên? Bạn của Phương Anh?
- Ừ, buồn cười lắm. Nó lấy ảnh của Bách với ảnh của người ta rồi dùng cái ứng dụng trên Facebook ấy trộn lẫn lại thế là ra một đứa bé giống hệt người ta với Bách. Nó còn post ảnh ấy lên Facebook của người ta . Báo hại người ta phải xóa đi vì xấu hổ. Lại còn chơi ghép hình đầu hai đứa vào ảnh cưới của bố mẹ nó…
Tai tôi ù đi. Phương Anh vẫn hồn nhiên kể chuyện An Yên- bạn thân nàng. Rằng nào là An Yên rất cú vì Phương Anh yêu tôi nhưng nàng không dám tấn công tôi. Nào là An Yên thề rằng sẽ đi chùa cầu duyên cho tôi phải bùa Phương Anh. Bất giác, tôi bật cười…
Credit@ Báo 2!
---------------------------
Mình thấy đây là 1 câu chuyện rất thú vị, cho thấy 1 cách nhìn mới đối với cung Thiên Bình - 1 cung mà mình rất là ghét!
---------------------------
Mình thấy đây là 1 câu chuyện rất thú vị, cho thấy 1 cách nhìn mới đối với cung Thiên Bình - 1 cung mà mình rất là ghét!